Sự đụng độ giữa các nền văn minh là điềm báo mối bang giao trắc trở

21 6 / 2023
Đăng bởi: lovebird21c

Sự đụng độ giữa các nền văn minh là điềm báo mối bang giao trắc trở

nguồn: New York Times,

biên dịch: Takya Đỗ,

The Clash of Civilizations That Heralded a Rocky Relationship

 

Sự đụng độ giữa các nền văn minh là điềm báo mối bang giao trắc trở

 

 


 

England’s first foray into India, as Nandini Das details in “Courting India,” was far from successful.

 

Cuộc đổ bộ bất ngờ của Anh quốc vào Ấn Độ, như Nandini Das thuật lại chi tiết trong cuốn “Courting India” (“Cầu thân Ấn Độ”), còn lâu mới được gọi là thành công.

 

 

 

Things began to go awry almost as soon as the squadron of ships bearing Thomas Roe, the first English ambassador to the Mughal Empire, sighted India’s western shores in September 1615.

 

Mọi thứ bắt đầu chệch choạc gần như ngay khi hải đoàn chở Thomas Roe, vị đại sứ Anh đầu tiên đến Đế chế Mughal, nhìn thấy bờ biển phía tây Ấn Độ tháng 9 năm 1615.

 

 

 

Alighting on land, Roe was incensed to see that the waiting party of officials of the great port of Surat in Gujarat did not rise from their tented carpets to welcome him.

 

Đặt chân xuống đất liền, Roe tức điên khi thấy đám quan chức của cảng lớn Surat ở Gujarat đang chờ đợi trên những tấm thảm trong lều của họ đã không đứng lên để chào đón ông ta.

 

 

 

When the Mughal officials prepared for their customary search of all persons and property arriving ashore, Roe refused as the “ambassador of a mightie and free Prince” to yield to “so much slavery.”

 

Khi các quan chức Mughal đó chuẩn bị cho cuộc khám xét tất cả những người và tài sản vừa cập bến theo thông lệ, Roe với tư cách là “đại sứ của một Ông Hoàng hùng mạnh và tự do” nhất định không chịu nhượng bộ “cái cảnh quá là nô lệ”.

 

 

 

When the Mughals offered to compromise with a token frisking of his men, Roe “called for a case of Pistolls.”

 

Khi những người Mughal này đề nghị thỏa hiệp bằng cách lục soát trên người đám tùy tùng, Roe “đã gọi người mang đến một hộp súng ngắn”.

 

 

 

Matters did not improve.

 

Tình hình chẳng khá lên chút nào.

 

 

 

The youthful ambassador was hindered by his perfect ignorance of any Indian languages, entangled in bitter rivalries with other English officials and undercut by the behavior of his own staff:

 

Ngài đại sứ trẻ tuổi gặp trở ngại bởi hoàn toàn mù tịt bất kỳ ngôn ngữ Ấn Độ nào, vướng mắc vào những sự kình địch quyết liệt của các quan chức người Anh khác và bị hạ thấp bởi cách hành xử của nhân viên của chính mình:

 

 

 

On the very day of his arrival, Roe’s personal chef drunkenly attacked a Mughal nobleman in the streets of the city.

 

Đúng ngày ông đặt chân đến xứ này, đầu bếp riêng của Roe trong cơn say rượu đã tấn công một nhà quý tộc Mughal trên đường phố ở thành phố này.

 

 

 

Small wonder, then, that by the end of the first month, the authorities had already prohibited the town’s merchants from dealing with the English.

 

Thế nên cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi cuối tháng đầu tiên, chính quyền sở tại cấm các thương nhân ở trấn đó giao dịch buôn bán với người Anh.

 

 

 

Did Roe already sense as he disembarked from his ship that he was stepping off on the wrong foot?

 

Phải chăng lúc rời tàu Roe cảm thấy mình trót bước nhầm chân?

 

 

 

“If Roe’s account of his first trial of diplomacy in India sounded familiar to his readers at home back in England,” writes Nandini Das in “Courting India,” her engaging new account of the first English embassy in India, “it would be because it was.”

 

“Nếu câu chuyện của Roe về thử thách ngoại giao đầu tiên của ông ta ở Ấn Độ nghe có vẻ thân thuộc với độc giả Anh quốc quê ông, thì có thể chính vì chuyện là thế đó”, Nandini Das viết trong cuốn “Courting India,” câu chuyện mới hấp dẫn của chị về sứ đoàn Anh quốc đầu tiên ở Ấn Độ.

 

 

 

Das, a professor of English at Oxford University, is the rare scholar who combines a sensitivity to the literature of Jacobean England with a sympathetic and nuanced understanding of the Mughal empire.

 

Là giáo sư dạy tiếng Anh tại Đại học Oxford, Das là học giả hiếm hoi đem tính nhạy cảm với nền văn học Anh thời Jacobus [thời trị vì của vua James VI xứ Scotland đồng thời cũng là vua James I nước Anh] kết hợp với sự hiểu biết đầy cảm thông và mang sắc thái tinh tế về đế chế Mughal.

 

 

 

In Das’s telling, Roe was not a herald of the Company Raj to come as much as a product of 17th-century England, an island nation whose commercial ambitions were beginning to overshadow its royal court.

 

Trong câu chuyện Das kể, Roe không đến với tư cách một sứ giả của Công ty Raj [Công ty Đông Ấn Anh quốc] mà với tư cách một sản phẩm của Anh quốc thế kỷ 17, một quốc đảo nơi những tham vọng thương mại đang bắt đầu phủ bóng tối lên triều đình của nó.

 

 

 

Roe saw himself as the representative of James I, a great monarch and powerful actor on the European stage, and his intransigence in dealing with the Mughals was a familiar posture by which European diplomats evoked and displayed the power of their sovereign (and so, likewise, the Mughals’ insistence on their customs procedures).

 

Roe tự coi mình là đại diện của vua James I, vị vua vĩ đại và là nhân vật quyền lực trên chính trường châu Âu, và sự không khoan nhượng của Roe khi đối phó với những người Mughal là thái độ quen thuộc mà bằng vào đó các nhà ngoại giao châu Âu khơi gợi và thể hiện quyền lực của quốc chủ của mình (và vì thế, chẳng khác gì họ, những người Mughal kia cũng khăng khăng đòi thực hiện thủ tục hải quan).

 

 

 

But the new king of England was stone broke, and Roe’s embassy had been proposed and funded by the recently founded East India Company, whose directors always kept a beady eye on the ledgers but lacked political sway in the Mughal court.

 

Nhưng vị vua mới này của Anh quốc đã khánh kiệt, và sứ đoàn của Roe được Công ty Đông Ấn mới thành lập gần đây đề xuất và tài trợ, công ty có các giám đốc luôn để mắt săm soi những quyển sổ cái nhưng lại thiếu thế lực chính trị trong triều đình Mughal.

 

 

 

Conflicts over precedence did nothing to advance his mission of securing trade rights, which was the real reason Roe had been sent across the Indian Ocean.

 

Những xung đột về quyền ưu tiên chẳng giúp gì để thúc đẩy sứ mệnh của ông là đạt được các quyền thương mại – nguyên nhân đích thực để Roe được phái vượt qua Ấn Độ Dương.

 

 

 

The Mughal emperor Jahangir suffered neither James I’s financial embarrassments nor accorded much privilege to traders.

 

Hoàng đế Jahangir của Mughal chẳng phải chịu những khó khăn về tài chính như vua James I, cũng không ban nhiều đặc quyền cho giới thương nhân.

 

 

 

He ruled over a young empire that already stretched from the stony plains of Kabul to the sweltering miasmas of Dhaka, 1,500 miles away, and had not yet stopped growing.

 

Ngài cai trị một đế chế còn non trẻ vốn trải dài từ vùng bình nguyên đá Kabul đến vùng chướng khí ngột ngạt Dhaka, cách đó 1.500 dặm, và vẫn chưa ngừng phát triển.

 

 

 

His tens of millions of subjects spoke scores of languages and inhabited the dozen provinces of what was at this time perhaps the most stable and prosperous polity in the world.

 

Hàng chục triệu thần dân của ngài nói vô số thứ tiếng khác nhau và sinh sống ở hàng chục tỉnh thành của quốc gia mà thời bấy giờ có lẽ là chính thể ổn định và hưng thịnh nhất trên thế giới.

 

 

 

Indeed, the court’s sumptuous ceremonies led “mogul” to become a byword for fantastical wealth and overwhelming power.

 

Quả thực, các nghi lễ xa hoa của triều đình này đã khiến từ “mogul ” trở thành một từ để chỉ sự giàu có phi thường và quyền lực áp đảo.

 

 

 

But such displays were meant to overawe competitive neighbors and insubordinate locals, not the tiny nations of distant Europe — which mattered only insofar as they exchanged bullion for India’s growing exports and provided curios and novelties for the empire’s ruling classes.

 

Song những sự phô trương như vậy nhằm hăm dọa các nước láng giềng đua tranh và dân chúng địa phương bất tuân phục, chứ không phải các quốc gia nhỏ bé ở châu Âu xa xôi – những quốc gia chỉ quan trọng chừng nào họ còn đem vàng thỏi đổi lấy những mặt hàng xuất khẩu ngày càng nhiều của Ấn Độ và cung cấp những đồ vật hiếm có và mới lạ cho các tầng lớp thống trị của đế chế này.

 

 

 

Jahangir saved the embassy from an ignominious return by permitting Roe to approach his court, but Roe was keenly aware that the English were out of their depth amid the court’s magnificence and its complex factional politicking.

 

Hoàng đế Jahangir đã cứu sứ đoàn này khỏi chuyến hồi hương bẽ bàng bằng cách cho phép Roe tiếp cận triều đình của ngài, nhưng Roe nhận thức rất rõ rằng sứ đoàn Anh quốc đang trong tình huống ngoài tầm tay của mình giữa sự tráng lệ của triều đình và sự vận động chính trị phe phái phức tạp của nó.

 

 

 

This was due largely to the fact that the East India Company, in its stinginess, had provided gifts that were emphatically not fit for a king — especially a connoisseur of beauty as discerning as Jahangir.

 

Điều này chủ yếu do thực tế là Công ty Đông Ấn, với tính keo kiệt bủn xỉn của nó, đã cung cấp những món quà tặng hiển nhiên không xứng với một vị quân vương – đặc biệt là một vị quân vương sành sỏi về cái đẹp như hoàng đế Jahangir.

 

 

 

While Roe, in the grip of a “bloody flux,” complains bitterly of the indignities of following Jahangir’s peripatetic court on a shoestring budget, it is not surprising that Jahangir made no mention at all of the English ambassadors in his otherwise comprehensive and chatty memoirs.

 

Mặc dù Roe, đang mắc phải bệnh kiết lỵ, cay đắng phàn nàn về nỗi sỉ nhục khi theo đuổi triều đình lưu động của hoàng đế Jahangir với ngân sách quá eo hẹp, song việc hoàng đế Jahangir không mảy may đề cập đến bất kỳ một vị đại sứ Anh quốc nào trong cuốn hồi ký toàn diện và nhiều chuyện phiếm của ngài cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

 

 

 

Surely in part because of his constant gastric difficulties, Roe doesn’t seem to have cared much for India.

 

Chắc chắn một phần là do chứng đau dạ dày kinh niên của ông, Roe dường như chẳng mấy quan tâm đến Ấn Độ.

 

 

 

But Das gives us vivid examples of others who did:

 

Nhưng Das cho chúng ta những ví dụ sống động về những người khác đã quan tâm đến xứ  này:

 

 

 

Roe’s chaplain Edward Terry would recall the 50 dishes served to him at a Mughal feast: the rice dyed saffron, green and purple, the naan “very light and white” and even the water that “allayes thirst better than any liquor can.”

 

cha tuyên úy của Roe là Edward Terry có thể kể lại 50 món ăn được phục vụ cho ông trong một bữa tiệc Mughal: món cơm nhuộm màu vàng nghệ tây, xanh lục và đỏ tía, bánh naan “rất nhẹ và trắng” và thậm chí cả loại nước "làm dịu cơn khát hơn bất kỳ loại rượu nào".

 

 

 

There was also Thomas Coryate, a longtime friend-turned-travel-writer who greatly embarrassed Roe by successfully begging money from the king.

 

Và còn có Thomas Coryate, người bạn lâu năm trở thành nhà văn viết về du lịch, người khiến Roe cực kỳ bẽ mặt khi đã xin được tiền của hoàng đế.

 

 

 

For if there were one person Roe did like in India, it was Jahangir, “whose wisdom and goodness … appears above the malice of others.”

 

Vì nếu có một ai mà Roe thích ở Ấn Độ, thì đó chính là Jahangir, “người có sự thông thái và lòng hào hiệp… hiển hiện vượt trên tầm ác ý của người khác”.

 

 

 

As this was precisely how Jahangir wished others to see him, we may conclude that the ambassador not only failed to sway the ruler but was instead seduced himself.

 

Bởi đây chính xác là cách mà hoàng đế Jahangir muốn người khác nhìn nhận ngài, nên chúng ta có thể đi đến kết luận rằng vị đại sứ không những không gây ảnh hưởng được với bậc vương giả này mà thay vào đó, chính ông đã bị thuyết phục.

 

 

 

From Das’s account it is hard to escape the sense that for all their elaborate incomprehension of these ambassadors — the inexplicable tawdriness of English gifts, the puzzling predominance of English traders over their sovereign, their refusal to abide by local customs — the Mughals understood the English rather better than the reverse.

 

Từ câu chuyện của Das, thật khó để thoát khỏi cảm giác rằng bất chấp sự không hiểu biết rất phức rối của họ về những vị đại sứ đó – sự hào nhoáng không thể cắt nghĩa được của những món quà từ Anh quốc, ưu thế khó hiểu của các thương nhân Anh đối với quốc chủ của họ, việc họ từ chối tuân thủ quy định của hải quan địa phương – những người Mughal này hiểu những người Anh đó có phần  còn rõ hơn là những người Anh đó hiểu họ.

 

 

 

In locating Roe within his English context — a friend of the poet John Donne and the playwright Ben Jonson, an earnest parliamentarian, a conscientious Protestant — Das successfully rescues him from the stilted role of the progenitor of colonial rule and reveals something more interesting: an ambassador too honorable and too inexperienced to achieve anything much for either himself or his country.

 

Bằng cách định vị Roe trong bối cảnh Anh quốc của ông này – là bạn của nhà thơ John Donne và nhà viết kịch Ben Jonson, là một nghị sĩ nghiêm túc, một tín đồ Tin lành tận tâm – Das đã thành công trong việc giải thoát ông khỏi vai trò cứng nhắc của người khởi xướng chủ nghĩa thực dân và tiết lộ điều thú vị hơn: vị đại sứ quá khả kính và quá thiếu kinh nghiệm chẳng đạt được bất kỳ thứ gì nhiều nhặn cho chính bản thân hoặc đất nước của mình.

 

 

 

But if the ineptitude and infighting of the embassy provide steady fodder for comedy, there are also glimpses of the terrifying rapacity and propensity for violence of Europeans that was checked here only by the overwhelming superiority of the Mughals.

 

Song nếu sự vụng về kém cỏi và đấu đá nội bộ của sứ đoàn đó là nguồn cung cấp tư liệu ổn định cho sự hài hước, thì cũng có những cái nhìn thoáng qua về sự tham tàn đáng sợ và khuynh hướng bạo lực của người châu Âu mà ở đây bị kiềm chế chỉ bởi ưu thế vượt trội của người Mughal.

 

 

 

Das does not flinch from this difficult history of the spread of European dominance.

 

Das không nao núng trước trang sử gay gắt này về sự thống trị châu Âu đang lan rộng.

 

 

 

Yet she remains admirably evenhanded in her appraisal, revealing the subtle change of views and blurring of boundaries in this unpropitious moment of intercultural contact.

 

Tuy nhiên, chị vẫn công bằng một cách đáng ngưỡng mộ trong đánh giá của mình, bộc lộ sự thay đổi quan điểm tinh tế và làm mờ đi những ranh giới trong thời điểm không thuận lợi này khi các nền văn hóa giao thoa với nhau.


COURTING INDIA: Seventeenth-Century England, Mughal India, and the Origins of Empire | By Nandini Das | 440 pp. | Pegasus | $35

Chia sẻ: