Điều gì đã xảy ra sau cuộc tấn công bài Do Thái chết chóc nhất trong lịch sử nước Mỹ?

10 1 / 2022
Đăng bởi: lovebird21c

Điều gì đã xảy ra sau cuộc tấn công bài Do Thái chết chóc nhất trong lịch sử nước Mỹ?

nguồn: New York Times,

biên dịch: Takya Đỗ,

What Happened After the Most Deadly Antisemitic Attack in American History?

 

Điều gì đã xảy ra sau cuộc tấn công bài Do Thái chết chóc nhất trong lịch sử nước Mỹ?

 

 


 

On the morning of Oct. 27, 2018, my husband and I were getting ready to take our daughter to the pediatrician’s office a few blocks down the street from the Tree of Life synagogue in Pittsburgh.

 

Sáng 27/10/2018, tôi và ông xã sắp sửa đưa con gái đến phòng khám của bác sĩ nhi khoa cách ngôi giáo đường Do Thái Tree of Life ở Pittsburgh vài dãy nhà trên phố.

 

 

 

Suddenly, our phones erupted with the news that there was an active shooter there, and that the Reconstructionist congregation where we spent our High Holy Days, Dor Hadash (one of three congregations sharing space at Tree of Life), was apparently one of the targets.

 

Đột nhiên, điện thoại của chúng tôi nổ ra tin mới rằng có một tay súng đang bắn ở đó, và rằng giáo đoàn Reconstructionist Dor Hadash (một trong ba hội thánh chia sẻ không gian tại Tree of Life) nơi chúng tôi đã qua Những ngày Thánh cao cả*, có vẻ là một trong những mục tiêu của tay súng đó.

 

 

 

We burst into tears that came not entirely from shock and surprise, but from exactly its opposite.

 

Chúng tôi bật khóc tuyệt nhiên chẳng phải vì bàng hoàng và kinh ngạc, mà trái lại thì đúng hơn.

 

 

 

I felt the cold, familiar dread of inevitability.

 

Tôi cảm thấy ớn lạnh, nỗi khiếp đảm quen thuộc đối với điều bất khả tránh khỏi.

 

 

 

As a Soviet Jew who emigrated 40 years ago from a country that never considered its Jews truly Russian, I was reminded once again that some things never change: You can’t out-immigrate antisemitism.

 

Là một người Do Thái ở Liên Xô cách đây 40 năm đã di cư từ một đất nước không bao giờ coi người Do Thái ở đó là người Nga thực thụ, một lần nữa tôi được nhắc nhở rằng một số thứ không bao giờ thay đổi: Ta không thể di cư ra khỏi chủ nghĩa bài Do Thái.

 

 

 

But what happens to a Jewish neighborhood in the wake of a shooting that becomes a national news story?

 

Nhưng ngay sau khi một vụ xả súng trở thành câu chuyện thời sự quốc gia thì điều gì sẽ xảy ra với một khu dân cư Do Thái?

 

 

 

This question animates Mark Oppenheimer’s “Squirrel Hill: The Tree of Life Synagogue Shooting and the Soul of a Neighborhood,” a poignant, deeply researched account of the Pittsburgh Jewish neighborhood in the aftermath of tragedy.

 

Câu hỏi này làm sôi động cuốn sách của Mark Oppenheimer “Squirrel Hill: The Tree of Life Synagogue Shooting and the Soul of a Neighborhood” (“Squirrel Hill: Vụ xả súng ở Giáo đường Do Thái Tree of Life và linh hồn của một khu dân cư”), một câu chuyện nhức nhối, được nghiên cứu sâu rộng về khu dân cư Do Thái ở Pittsburgh sau thảm kịch đó.

 

 

 

Oppenheimer sets the scene with details even those familiar with the story might forget.

 

Oppenheimer đặt bối cảnh với những chi tiết mà thậm chí những người quen thuộc với câu chuyện cũng có thể quên.

 

 

 

The shooter was particularly incensed by Dor Hadash, a progressive congregation participating in the National Refugee Shabbat, an initiative organized by HIAS (originally the Hebrew Immigrant Aid Society).

 

Kẻ xả súng đặc biệt điên tiết với Dor Hadash, một giáo đoàn tiến bộ đang tham gia lễ Shabbat của Những người tị nạn Toàn quốc, một hoạt động được tổ chức bởi HIAS (nguyên là Hiệp hội Cứu trợ Di dân Do Thái).

 

 

 

What he came upon when he invaded the building was a custodian and 21 of the most regular members of three congregations, including the smaller New Light, all sharing one roof to save costs in an era of dwindling membership.

 

Những gì hắn bắt gặp khi xâm nhập tòa nhà là một người coi giữ và 21 trong số những thành viên thường xuyên nhất của ba giáo đoàn, bao gồm cả giáo đoàn New Light nhỏ hơn, tất cả cùng chia sẻ một mái giáo đường để tiết kiệm chi phí ở thời buổi số thành viên ngày càng co hẹp lại.

 

 

 

Many of the people preparing for Saturday worship that morning were elderly, frail and most in need of community care.

 

Sáng hôm đó, nhiều người trong số những người đang chuẩn bị cho nghi lễ thờ phụng thứ Bảy đã già yếu và đa phần cần sự chăm sóc của cộng đồng.

 

 

 

Oppenheimer’s propulsive narrative spans a full year after the attack as Pittsburghers bury and mourn, organize anti-hate rallies, field the onslaught of national news media and a tsunami of “trauma tourists”: then-President Donald Trump, movie stars, out-of-town clergy, student delegations, New Yorkers, medical clowns and therapy dogs.

 

Câu chuyện thôi thúc của Oppenheimer trải dài cả một năm ròng sau cuộc tấn công khi người dân Pittsburghers chôn cất và thương tiếc, tổ chức các cuộc biểu tình chống lại sự thù địch, ứng phó với đợt công kích dữ dội của các phương tiện truyền thông quốc gia và đợt sóng thần “những du khách thăm thú nơi xảy ra sự kiện chấn động”: ông Donald Trump mà lúc ấy đang là Tổng thống, những ngôi sao điện ảnh, giới tăng lữ đến từ ngoại tỉnh, những đoàn sinh viên, người dân New York, các bác sĩ thủ vai hề [để chữa bệnh] và những chú chó trị liệu.

 

 

 

“I was curious to know how people dealt with the aftermath of mass violence,” Oppenheimer writes.

 

“Tôi rất tò mò muốn biết người ta đối phó với hậu quả của bạo lực nhằm vào số đông như thế nào”, Oppenheimer viết.

 

 

 

“When the cameras and the police tape were gone, what stayed behind?”

 

"Khi những máy quay và các dây chăng của cảnh sát không còn nữa, thì còn lại cái gì?"

 

 

 

Oppenheimer paints the portrait of an urban neighborhood that never ceded its tightknit Jewish population to the suburbs.

 

Oppenheimer miêu tả rất sinh động một khu dân cư đô thị không bao giờ nhượng lại số dân Do Thái gắn kết chặt chẽ của nó cho các vùng ngoại ô.

 

 

 

The question of why “white flight” never occurred in Squirrel Hill comes up in interviews with a number of scholars, many offering contradictory opinions.

 

Câu hỏi vì sao hiện tượng "người da trắng chạy khỏi thành phố" chưa từng xảy ra ở Squirrel Hill được nêu lên trong các cuộc phỏng vấn một số học giả, nhiều người đưa ra những ý kiến trái ngược nhau.

 

 

 

Alongside them are multiple Jewish congregations representing a variety of denominations, nestled among leafy, tree-lined blocks.

 

Kế bên chúng là nhiều giáo đoàn Do Thái đại diện cho nhiều giáo phái khác nhau, nép mình giữa những dãy nhà rợp bóng cây.

 

 

 

How “Mister Rogers’ Neighborhood” became the site of the most deadly antisemitic attack on American soil and what happened afterward unfold with the precision of the best suspense stories.

 

Làm sao mà “Khu dân cư của Ông Roger”** lại trở thành địa điểm diễn ra cuộc tấn công bài Do Thái chết chóc nhất trên đất Mỹ và điều gì đã diễn ra sau đó trải dần ra với độ chính xác của những câu chuyện hồi hộp gay cấn hay nhất.

 

 

 

We learn how the rabbis whose congregations shared Tree of Life’s building were pushed into an unwelcome spotlight even while they processed the trauma of their close encounter with death and the murder of their congregants.

 

Chúng ta biết được các giáo sĩ Do Thái mà giáo đoàn của họ chia sẻ tòa nhà Tree of Life bị đẩy ra ánh đèn sân khấu không mong muốn thậm chí ngay khi họ đang xử lý sự chấn động tâm lý khi cận kề cái chết và vụ sát hại những thành viên giáo đoàn của họ.

 

 

 

Oppenheimer gradually widens the circle of his inquiry toward others who, sharing “the common urge to do something,” were critical to how the event was later memorialized: the “amateur crisis responder” and his one-man organization Crosses for Losses, which erected wooden memorials (though in the shape of Stars of David this time) with the victims’ names; the graphic designer who created the ubiquitous “Stronger Than Hate” logo; the high school students who mobilized the grass-roots vigil filled with music and candlelight that provided photographic iconography for national media; an Iranian college student in Washington, D.C., who, on a whim, started a GoFundMe page that raised millions of dollars for Tree of Life; and the Pittsburgh Post-Gazette executive editor who devoted the front page of the newspaper to a headline in Hebrew script, the first four words of the Mourner’s Kaddish, a move that may have hastened his departure from the job.

 

Oppenheimer mở rộng dần phạm vi điều tra của mình sang những người khác, những người cùng chia sẻ “sự thôi thúc chung phải làm cái gì đó”, và là những người rất quan trọng đối với cái cách mà sự kiện đó sau này được tưởng nhớ: “người ứng phó khủng hoảng nghiệp dư” và cái tổ chức một người Crosses for Losses của ông ta, đã dựng những đài tưởng niệm bằng gỗ (tuy vậy lần này có hình những Ngôi sao của David) ghi tên của các nạn nhân; nhà thiết kế đồ họa đã tạo ra cái logo “Mạnh hơn thù hận” (“Stronger Than Hate”) thường gặp ở khắp nơi; các học sinh trung học đã vận động tổ chức một đêm dân chúng thức cầu nguyện ngập tràn âm nhạc và ánh nến đã cung cấp hình tượng nhiếp ảnh cho các phương tiện truyền thông quốc gia; một sinh viên đại học người Iran ở Washington, D.C., người mà, trong phút bốc đồng, đã bắt đầu một trang GoFundMe gây được quỹ hàng triệu đô la cho Tree of Life; và tổng biên tập của báo Pittsburgh Post-Gazette, người đã dành trang nhất của tờ báo cho dòng tít bằng tiếng Do Thái – bốn từ đầu tiên của Kinh Cầu hồn Do Thái (Mourner’s Kaddish) – một động thái có thể khiến anh ta mất việc mau chóng.

 

 

 

Not all assistance was equally welcome, and some came at an enormous emotional and logistical cost to the mourners.

 

Không phải mọi sự hỗ trợ đều được hoan nghênh như nhau, và một số sự hỗ trợ khiến cho tang quyến phải trả một cái giá rất lớn về tình cảm và chi phí hậu cần.

 

 

 

How can a community bury its dead while also accommodating the lodging and dietary needs of elite New York City school groups, Baltimore rabbis, holy societies and other visitors who simply couldn’t stay away?

 

Một cộng đồng làm sao có thể chôn cất người chết trong khi còn phải đáp ứng nhu cầu ăn ở cho các nhóm trường học tinh hoa từ Thành phố New York, các giáo sĩ Do Thái từ Baltimore, các hội thánh và những du khách khác, những người chỉ đơn giản là không thể đừng đến?

 

 

 

And what about the question of how to allocate fairly among the various affected cogregations the millions of donated dollars?

 

Và còn câu hỏi về việc làm cách nào để phân bổ công bằng hàng triệu đô-la được quyên góp cho các giáo đoàn khác nhau bị ảnh hưởng thì sao?

 

 

 

And the most daunting long-term decision of all: what to do about the building itself?

 

Và cái quyết định về lâu dài đáng ngại nhất trong mọi quyết định: phải làm gì với chính tòa nhà đó?

 

 

 

Oppenheimer explains why the site has remained untouched since the tragedy.

 

Oppenheimer giải thích vì sao hiện trường vẫn y nguyên kể từ sau thảm kịch đó.

 

 

 

Synagogue engagement has not changed much despite good intentions; “submariner Jews” may still surface for the High Holy Days, but all the money and national coverage haven’t attracted more congregants.

 

Sự tham gia vào Giáo đường Do Thái chẳng thay đổi gì mấy bất chấp những ý định tốt đẹp; “Những lính thủy tàu ngầm Do Thái”*** có thể vẫn xuất hiện trong Những ngày Thánh cao cả, song tất cả tiền bạc và tin tức bao phủ khắp toàn quốc đã không thu hút được thêm thành viên giáo đoàn.

 

 

 

As a local rabbi starkly put it to Oppenheimer, “Tree of Life’s members will do everything for the 11 dead except show up in their place.”

 

Như một giáo sĩ Do Thái địa phương đã nói trắng ra với Oppenheimer: "Các thành viên của Tree of Life sẽ làm mọi việc vì mười một người đã mất ngoại trừ việc xuất hiện ở vị trí của họ."

 

 

 

In May of this year, the synagogue announced that they had hired the architect Daniel Libeskind (also marshaled for the rebuilding of the World Trade Center site) for the design of its new complex.

 

Tháng 5 năm nay, Giáo đường Do Thái này thông báo rằng họ đã thuê kiến trúc sư Daniel Libeskind (cũng là người chỉ đạo công cuộc xây dựng lại địa điểm Trung tâm Thương mại Thế giới) để thiết kế khu phức hợp mới của mình.

 

 

 

But at the end of “Squirrel Hill,” Tree of Life’s Rabbi Hazzan Jeffrey Myers strikes a note of caution:

 

Nhưng ở cuối cuốn sách “Squirrel Hill”, Giáo sĩ Hazzan Jeffrey Myers của Tree of Life đã tỏ ý phải thận trọng:

 

 

 

“Of what value is this task — the endless meetings, the costs associated, the commitment from communal partners — if so many of our members find no value entering the Tree other than as submariner Jews?”

 

“Nhiệm vụ này thì có giá trị gì –  các cuộc họp vô tận, các chi phí đi kèm, cam kết từ các đối tác chung – nếu rất nhiều thành viên của chúng ta chẳng thấy giá trị gì khi vào Tree of Life ngoại trừ với tư cách là những lính thủy tàu ngầm Do Thái?"

 

 

 

As a former religion columnist for The New York Times and host of a popular podcast, “Unorthodox,” for Tablet, an online magazine, Oppenheimer is sympathetic to the ways Jewish culture stands at the crossroads of proud resistance and self-protective withdrawal, bold activism and self-effacement.

 

Là người từng phụ trách chuyên mục tôn giáo cho The New York Times và là người dẫn chương trình podcast “Unorthodox” nổi tiếng cho Tablet, một tạp chí trực tuyến, Oppenheimer đồng cảm với những cách nền văn hóa Do Thái đứng vững trước thời điểm quyết định của sự phản kháng kiêu hãnh và sự rút lui tự vệ, hành động táo bạo và tự nép mình.

 

 

 

The people he highlights are treated with a knowing, affectionate wink, a landsman’s recognition.

 

Những người mà anh làm cho nổi bật được đề cập đến với một cái nháy mắt hiểu biết, trìu mến, với sự công nhận của một người không quen đi biển.

 

 

 

He wards off critique of his own role in journalism’s equivalent of trauma tourism by delving into his father’s family’s deep roots in Squirrel Hill, though he himself grew up in Massachusetts and currently resides in New Haven, Conn., as the coordinator of the Yale Journalism Initiative.

 

Anh tránh sự phê bình về vai trò của chính mình trong ngành báo chí chẳng khác gì ngành du lịch thăm thú nơi xảy ra sự kiện chấn động bằng cách đào xới cội rễ sâu xa của gia đình cha mình ở Squirrel Hill, mặc dù bản thân anh lớn lên ở Massachusetts và hiện đang sống ở New Haven, Connecticut , làm điều phối viên của chương trình Yale Journalism Initiative .

 

 

 

(For accounts by local writers, see Beth Kissileff and Eric Lidji’s anthology “Bound in the Bond of Life: Pittsburgh Writers Reflect on the Tree of Life Tragedy,” published by the University of Pittsburgh Press.)

 

(Về những câu chuyện của các nhà văn địa phương, hãy xem hợp tuyển của Beth Kissileff và Eric Lidji “Bound in the Bond of Life: Pittsburgh Writers Reflect on the Tree of Life Tragedy” (“Ràng buộc trong mối quan hệ sinh tồn: Những nhà văn Pittsburgh hồi tưởng về thảm kịch ở Tree of Life”) do Nhà xuất bản University of Pittsburgh Press xuất bản.)

 

 

 

Three years after the antisemitic killings that thrust the Tree of Life synagogue into the national consciousness, it still stands cordoned off by a wire fence.

 

Ba năm sau khi những vụ giết chóc bài Do Thái đã khiến giáo đường Tree of Life được cả nước biết tới, giáo đường ấy vẫn bị vây bọc bởi một hàng rào dây thép.

 

 

 

Since I drive past it every day, I often pause at the long traffic light and contemplate the many panels of student art that brighten the wire fence encircling the desolate site.

 

Do tôi lái xe qua đó hằng ngày, tôi thường dừng lại khi đèn đỏ lâu và chiêm ngưỡng nhiều tấm panô do sinh viên vẽ làm sáng cả cái hàng rào dây thép bao quanh hiện trường hoang phế.

 

 

 

“Stronger Together,” one poster says, and “#heartstogether” and “You Are Not Alone.”

 

“Cùng nhau mạnh mẽ hơn”, một tấm áp phích viết, và “#nhữngtráitimcùngđập” và “Bạn không cô đơn”.

 

 

 

He does a lovely job of bringing the essence of this charming, walkable place to life: kibitzing folks bustling between the Jewish-owned Giant Eagle supermarket, the kosher shop on Murray Avenue, the corner Starbucks on Shady Avenue, used and new bookstores, cafes, Asian bakeries and an array of ethnic restaurants, “one of the most diverse places in very white western Pennsylvania.”

 

Anh đã làm một công việc thú vị là khiến tinh thần của cái nơi hấp dẫn, có thể đi bộ được này trở nên sống động: những kẻ đa sự đi lại lăng xăng giữa siêu thị Giant Eagle thuộc sở hữu của người Do Thái, cửa hàng bán đồ ăn kiêng của người Do Thái trên Đại lộ Murray, quán Starbucks ở góc Đại lộ Shady, các hiệu sách cũ và sách mới, những quán cà phê, những tiệm bánh châu Á và một loạt các nhà hàng dân tộc, "một trong những nơi tạp nham nhất ở ngay chính miền tây Pennsylvania da trắng".

 

 

 

Just this morning, I lingered on one such piece of art that said, “Rebuild Together.”

 

Mới sáng nay, tôi đã nán lại ở một tác phẩm mỹ thuật như vậy có viết: “Cùng xây dựng lại”.

 

 

 

Eventually, at the corner of Wilkins and Shady, the light turned green.

 

Cuối cùng, ở góc Wilkins và Shady, đèn đã chuyển sang màu xanh.

 

* High Holy Days – bao gồm Tết Rosh HaShanah và ngày lễ Chuộc tội Yom Kippur của người Do Thái
** “Mister Rogers’ Neighborhood” – tên một chương trình truyền hình giáo dục trẻ em dài tập
*** cách gọi người Do Thái ở Berlin ẩn trốn và sống sót qua Thế chiến II

SQUIRREL HILL
The Tree of Life Synagogue Shooting and the Soul of a Neighborhood
By Mark Oppenheimer
320 pp. Alfred A. Knopf. $28.95.

Chia sẻ: