Từ Vệ Nữ đến Medusa, mỹ thuật đã luật lệ hóa sự thể hiện phụ nữ ra sao?

2 2 / 2022
Đăng bởi: lovebird21c

Từ Vệ Nữ đến Medusa, mỹ thuật đã luật lệ hóa sự thể hiện phụ nữ ra sao?

nguồn: New York Times,

biên dịch: Takya Đỗ,


From Venus to Medusa, How Art Codifies the Objectification of Women

 

Từ Vệ Nữ đến Medusa, mỹ thuật đã luật lệ hóa sự thể hiện phụ nữ ra sao?

 

 


 

In “Women in the Picture,” the author, scholar and art curator Catherine McCormack confronts the inexhaustible matter of women as objects of attention, in Western visual art and elsewhere.

 

Trong cuốn sách “Women in the Picture” (“Phụ nữ qua những bức ảnh”), tác giả, học giả và người phụ trách nghệ thuật Catherine McCormack đối mặt với vấn đề phụ nữ là đối tượng của sự chú ý, trong nghệ thuật thị giác phương Tây và những nơi khác.

 

 

 

She’s not the first:

 

Chị không phải là người đầu tiên:

 

 

 

The female self-image has long been fodder for critics like John Berger (“Men look at women. Women watch themselves being looked at”),

 

Hình tượng phụ nữ từ lâu đã trở thành nền tảng cho các nhà phê bình như John Berger ("Đàn ông ngắm phụ nữ. Phụ nữ xem mình được ngắm"),

 

 

 

Sigmund Freud (cf. “the castration complex”) and the film theorist Laura Mulvey, who wrote in 1975 that “in a world ordered by sexual imbalance, pleasure in looking has been split between active/male and passive/female.”

 

Sigmund Freud (xem "phức cảm bị thiến") và nhà lý thuyết điện ảnh Laura Mulvey, người vào năm 1975 đã viết rằng “trong một thế giới được sắp xếp bởi sự mất cân bằng giới tính, niềm vui thích khi ngắm nhìn đã bị phân chia giữa chủ động/nam và thụ động/nữ”.

 

 

 

McCormack continues these lines of inquiry, contemplating the various familiar, circumscribed shapes the female figure has been forced to take on the canvas: dead, floating Ophelias; endless sacrosanct Madonnas; denuded women of leisure; persecuted wives; coquettish nymphs and wrathful deities — fetishized and tragic all.

 

McCormack tiếp tục theo dòng nghiên cứu này, ngắm nhìn nhiều hình thù được vẽ khác nhau, khá quen thuộc mà nhân vật phụ nữ buộc phải đeo mang trên các bức tranh: những nàng Ophelia chết, nổi lập lờ; những Thánh mẫu vĩnh viễn bất khả xâm phạm; những người đàn bà khỏa thân nhàn nhã; những người vợ bị ngược đãi; những tiên nữ quyến rũ và những vị thần thịnh nộ – tất thảy đều được tôn sùng thái quá và bi thảm.

 

 

 

Yes, McCormack says, women sometimes peer; but at least within the canon, they are mostly peered at.

 

Đúng vậy, McCormack nói, phụ nữ đôi khi cũng được ngang hàng; nhưng chí ít thì trong phạm vi danh mục các tác phẩm, chủ yếu là họ bị săm soi.

 

 

 

This is the author’s second book after 2019’s “The Art of Looking Up,” a survey of classical ceiling art, from the azul tiles of the Iranian Imam Mosque to the Medici frescoes in Italy.

 

Đây là cuốn sách thứ hai của tác giả sau cuốn “The Art of Looking Up” (“Mỹ thuật trên trần”) xuất bản năm 2019, một cuốn khảo sát về mỹ thuật cổ điển trên trần nhà, từ những viên gạch azul của Nhà thờ Hồi giáo Imam ở Iran đến các bức bích họa trong lâu đài của gia tộc Medici ở Ý.

 

 

 

Her more polemical follow-up is as incisive and provocative on the subject of motherhood as was “Matrescence and Maternality,” a two-part exhibition she guest curated at Richard Saltoun Gallery in London in 2019 and 2020.

 

Tác phẩm tiếp theo mang tính luận chiến cao hơn của chị cũng gay gắt và khiêu khích về chủ đề làm mẹ chẳng kém gì “Matrescence and Maternality” (“Trở thành người mẹ và tình mẫu tử”, một triển lãm hai phần mà chị là nhà giám tuyển được mời tại Phòng trưng bày Richard Saltoun ở London vào năm 2019 và 2020.

 

 

 

“Women in the Picture” opens with a rather pedestrian encounter from the author’s own experience.

 

“Women in the Picture” mở đầu bằng một cuộc chạm trán khá tầm thường từ trải nghiệm của chính tác giả.

On a visit to the National Gallery in London, her infant child bouncing on her hip, McCormack is approached by a male stranger, who tells her, “I wouldn’t look too deeply into the symbolism in this one.”

 

Trên đường đến thăm Phòng trưng bày Quốc gia ở London, với đứa con sơ sinh cắp bên nách, McCormack thấy một người đàn ông lạ mặt tiến đến gần mình, người này nói với chị rằng: “Tôi sẽ không nghiên cứu quá sâu về chủ nghĩa tượng trưng trong bức tranh này.”

 

 

 

She is gazing at “The Story of Griselda,” a 15th-century triptych whose central focus is “a longhaired woman surrounded by a lot of men in tights and a menagerie of animals.

 

Chị chăm chăm nhìn vào “The Story of Griselda” (“Câu chuyện về Griselda”), một bộ tranh ba bức từ thế kỷ 15 với tiêu điểm trung tâm là “một người phụ nữ tóc dài, vây quanh là rất nhiều người đàn ông mặc quần ống chẽn và một bầy thú.

 

 

 

In the painting, men talk a lot.”

 

Trong tranh, đàn ông nói rất nhiều”.

 

 

 

Fleeing the stranger’s “tedious ‘mansplaining,’” McCormack finds no refuge around the corner, where she sees hanging another Renaissance painting of “a woman on the ground with her throat pierced, oozing blood from her jugular and with a deep gash on her forearm, her wrists already hooked with rigor mortis; her high round breasts and gently curving stomach egregiously exposed.”

 

Bỏ chạy khỏi “‘kiểu hạ cố giải thích cho phụ nữ’ tẻ ngắt” của người lạ mặt kia, McCormack chẳng tìm được chỗ nào để náu mình quanh góc ấy, nơi chị thấy treo một bức tranh thời Phục hưng khác về “một người phụ nữ trên nền đất với cổ họng bị đâm thủng, máu chảy ra từ cổ nàng và, với một vết rạch sâu trên cẳng tay, cổ tay nàng đã quắp vào kiểu xác chết cứng đờ; bộ ngực tròn cao và cái bụng thon thon phơi bầy quá lộ liễu.”

 

 

 

Such archetypical figures, branded into the collective consciousness, order the book’s chapters.

 

Những nhân vật nguyên mẫu như thế – được khắc sâu vào nhận thức chung – lập ra thứ tự các chương của cuốn sách.

 

 

 

Venus, befittingly the first, is especially engrossing, her range of poses encompassing the celestial (“Venus Coelistis was thought of as a pure and unearthly body of a woman which stimulated thoughts about divine love and the beauty of the soul”) and the earthly (“Venus Vulgaria was the earthbound Venus associated with fertility, sex, procreation and the beauty of the living world”).

 

Vệ Nữ, phù hợp để làm chương đầu tiên, đặc biệt thu hút, phạm vi tạo dáng của nàng bao gồm cả thượng giới ("Venus Coelistis được coi như một cơ thể thuần khiết và siêu phàm của một người phụ nữ, gợi lên những suy nghĩ về tình yêu thiêng liêng và vẻ đẹp tâm hồn") và hạ giới (“Venus Vulgaria là Vệ Nữ nơi trần thế gắn liền với khả năng sinh sản, tình dục, sự sinh sôi nảy nở và vẻ đẹp của thế gian”).

 

 

 

The chapter “Maidens and Dead Damsels” implores us to query our own responses to Titian’s painting “The Rape of Europa.”

 

Chương “Maidens and Dead Damsels” (“Những trinh nữ và những thiếu nữ chết”) khẩn cầu ta chất vấn những phản ứng của chính mình với bức tranh của Titian “The Rape of Europa” (“Cuộc hãm hiếp Europa”).

 

 

 

“Do we share Europa’s desperation?” she writes.

 

Chị viết: "Chúng ta có chia sẻ sự tuyệt vọng của Europa không?

 

 

 

“Or do we quicken with the thrill of conquering her?”

 

Hay chúng ta thúc đẩy cảm giác hồi hộp khi chinh phục được nàng?"

 

 

 

A stellar section called “Monstrous Women” asks if “Medusa was originally a Black African deity from Libya … a question that classics scholars have wanted to shrug off and undermine.”

 

Một chương xuất sắc có tên “Monstrous Women” (“Những người đàn bà quái vật”) hỏi rằng liệu “Medusa khởi thủy có phải là một vị thần Phi châu da đen của Libya hay không… một câu hỏi mà các học giả kinh điển cho đến giờ vẫn muốn rũ bỏ và khiến nó suy vi.”

 

 

 

However, McCormack’s analysis snags on pop culture.

 

Thế nhưng, phân tích của McCormack va vào văn hóa đại chúng.

 

 

 

She recounts public disagreements over female pubic hair, from celebrities to Cosmopolitan polls (“the female body is gripped by societal expectations about hairless pubic regions — expectations that are codified by the smoothness of Venus images”); menstrual politics on Instagram, which censored the poet Rupi Kaur in 2015 for posting a photo of herself lying in bed, her sheets and pajamas stained with menstrual blood; and Kim Kardashian’s 2014 Paper Magazine cover, a glass “perched on her anatomically impossible (photoshopped) butt.”

 

Chị thuật lại những bất đồng ý kiến của công chúng về lông mu của phụ nữ, từ những người nổi tiếng cho đến các cuộc thăm dò của Cosmopolitan (“cơ thể phụ nữ bị kìm kẹp bởi những kỳ vọng của xã hội về những vùng mu không có lông – những kỳ vọng đã bị luật lệ hóa bởi sự trơn nhẵn trên hình tượng Vệ Nữ”); quan điểm chính trị về kinh nguyệt trên Instagram, nơi đã kiểm duyệt nhà thơ Rupi Kaur năm 2015 vì đã đăng một bức ảnh của chính cô đang nằm trên giường, khăn trải giường và bộ đồ ngủ dính vết máu kinh nguyệt; và trang bìa tạp chí Paper Magazine của Kim Kardashian năm 2014, một chiếc ly "chon von trên bộ mông bất khả thể về mặt giải phẫu học (đã được photoshop) của cô".

 

 

 

The relitigation of these issues reads as an attempt to be “topical,” which feels unnecessary given the timeliness of the work overall.

 

Việc tái tranh chấp về những vấn đề này được xem như một nỗ lực mang tính “thời sự”, nó cho cảm giác không cần thiết căn cứ vào tính hợp thời của công việc tổng thể.

 

 

 

“Women in the Picture” mounts a sensitive and probing critique of the motifs, the preordained poses and affectations of the female figure in art.

 

“Women in the Picture” chất thêm một lời phê bình nhạy cảm và có tính thăm dò về các mô típ, các dáng dấp tư thế đã được định sẵn và những điệu bộ giả tạo của hình tượng phụ nữ trong mỹ thuật.

 

 

 

If feminism aspires to render itself obsolete, McCormack’s project too yearns for a future when critiquing such postures — the flayed victims, the temptresses and the sexless “mammies” — will no longer be necessary.

 

Nếu chủ nghĩa nữ quyền khao khát muốn khiến bản thân nó trở nên lỗi thời, thì dự án của McCormack cũng mong mỏi một tương lai khi việc phê phán những dáng dấp tư thế như vậy – những nạn nhân bị lột trần, những người đàn bà khêu gợi và những “bà mẹ” phi tính dục – sẽ không còn cần thiết nữa.

 

 

 

For now it is.

 

Hiện thời là như vậy.



WOMEN IN THE PICTURE
What Culture Does With Female Bodies
By Catherine McCormack
Illustrated. 231 pp. W.W. Norton & Company. Paper, $22.95.

Bài trước: Điều gì hợp nhất Phật giáo với liệu pháp tâm lý?
Chia sẻ: